Tâm trí con người có thể được ví như một khu vườn. Khu vườn đó có thể được chăm sóc chu đáo, cũng có thể bị bỏ hoang. Nhưng cuối cùng thì dù thế nào khu vườn vẫn sẽ và vẫn phải phát triển. Nếu không có những hạt giống hữu ích được giao vào đó thì vô số cỏ dại vô dụng sẽ rơi vào và liên tục sinh sôi nảy nở.
Cũng giống như người làm vườn chăm chỉ vun đắp cho mảnh đất của mình, cố giữ cho nó sạch cỏ dại để trồng những loại hoa và trái cây mà anh ta cần, con người cũng cần phải chăm sóc khu vườn tâm trí của mình như vậy: Nhổ bỏ tất cả cỏ dại là những suy nghĩ sai trái, vô ích và dơ bẩn để gieo trồng những bông hoa có ích là suy nghĩ đúng đắn, hữu ích và thuần khiết.
Bằng cách theo đuổi quá trình này, sớm hay muộn con người cũng sẽ phát hiện ra rằng mình là người làm vườn bậc thầy, làm chủ tâm hồn của mình, điều khiển cuộc sống của chính mình.